Dấu ấn cuộc đời (20/09/2009)

 Tích Tắc! Tích Tắc! Tiếng đồng hồ gõ nhịp đều đều. Điếu thuốc cháy dở trên tay. Hắn lặng im suy ngẫm. Theo guồng quay của cuộc đời hắn : sống và làm việc.

    Tiếng đồng hồ gõ nhịp đều đều. Điếu thuốc cháy dở trên tay. Hắn lặng im suy ngẫm. Theo guồng quay của cuộc đời hắn : sống và làm việc. Cứ làm và cứ sống thế thôi! Tôi lại nghĩ về đời hắn và muốn kể cho các bạn về  đời hắn. Hắn : bạn thân của tôi, như một cái bóng, bên tôi và cứ thế tôi và hắn cùng sinh ra. Sống với gia đình, lớn lên đi bốn phương tám hướng.
   Đi khắp Việt Nam, qua Trung Quốc rồi Bungari. Để rồi dừng lại và ở lại nơi đây. Đất Nha Trang với nắng, với gió, với biển xanh và cả với con người Nha Trang hiền hòa, nhân hậu. Nha trang còn có gì nữa?.... Hắn cũng không hiểu sao hắn dừng chân ở đây, sao hắn sống và định cư nơi này?. Bao câu hỏi đặt ra nhưng sao bao năm qua hắn không trả lời. Như một lẽ thường tình, hắn đến đất này, gặp người con gái hắn yêu người mà thiên hạ vẫn gọi là một nữa cuộc đời hắn. Thế rồi, hắn có một gia đình, một gia đình của riêng hắn một người vợ    tảo tần thấp thoáng sau những thăng trầm của hắn!. Hắn chỉ còn biết làm việc, làm việc vì gia đình bé nhỏ, vì người con gái hắn yêu mà giờ đây đã là vợ hắn. Làm vì con, vì những mầm tình yêu mà hắn gieo gặt được, vì nhiều nhiều cái khác nữa…. Và còn vì … chính hắn. Nhưng đêm nay, vượt qua một bên những suy nghĩ đời thường, những lo toan  công việc. Hắn  quay đầu  nhìn
     Chặng đường đã qua. Hơn 50 năm sống ở đời, quá nữa đời người hắn đã có được những gì?. Hắn trả lời những câu hỏi mà bao năm qua nó dường như rơi vàoquên lãng. Tại sao hắn đã qua bao công ty, đi qua bao nhà máy. Dừng chân nơi này là đúng hay sai? Dừng chân tại công ty Khánh Việt này. Người ta vẫn bảo thuốc lá có hại cho sức khỏe. Nhưng ! Với hắn thuốc lá lại là nguồn sống. Nguồn sống không chỉ cho hắn mà còn cho bao anh em, bè bạn. Từ công ty này cho hắn cuộc sống ngày càng đảm bảo, cho gia đình hắn những bữa cơm ngon. Cho những đứa con học hành đến nơi đến chốn. Ừ, có lẽ hắn dừng chân nơi đây là đúng, chẳng sai.                Công ty dần trở thành một phần con người hắn, một phần tâm hồn hắn. Hắn vui với niềm vui của công ty, buồn với những thăng trầm lên xuống. Sau bao năm công ty ngày một phát triển và vững mạnh. Cũng như hắn vui bởi cuộc sống của mỗi thành viên trong công ty, mỗi đứa con dưới mái nhà chung này ngày càng tốt đẹp hơn. Hắn thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn Công ty đã cho hắn cuộc sống như hôm nay. Hắn hy vọng và mong ước như một lẽ giản đơn làm niềm tin cho cuộc sống. Công ty sẽ ngày một phát triển không chỉ trong Nha Trang, Khánh Hòa mà là trên toàn nước Việt Nam và trên thế giới. Ừ! Hắn sẽ sống, làm việc, làm hết sức mình, cống hiến cho Công ty đến khi nào hắn còn sức lực. Ừ! Thì cố gắng. Hắn cố gắng và tôi cũng sẽ cố gắng để sống giữa đời này.
   Gió vẫn thổi từng cơn, xung quanh vắng lặng. Hắn giật mình ngoảnh lại. Điếu thuốc trên tay đã tàn từ bao giờ. Lại mỉm cười như vẫn từng cười giữa cuộc đời đầy bon chen, tất bật. Rồi lại tự hỏi mình “ Tôi đang kể về đời hắn hay đang kể về chính cuộc đời tôi"
  Hồ Văn Hà - PXNL(BTNB9/2009)

 

  

  
 Thư viện ảnh